Sau khi chứng kiến nhiều câu chuyện, tôi nhận ra rằng biến mình thành Hello Kitty ở nơi làm việc chính là kết quả của những hiểu lầm. Nỗi sợ hãi khiến bạn trẻ im lặng, gặp thiệt thòi mà không biết nói lên! Điều này làm tôi thấu hiểu kỹ năng giao tiếp quan trọng đến đâu!
Ông bà có câu: “Im lặng là vàng”. Nhiều bạn trẻ áp dụng lời dạy này vào công việc. Nhưng cuối cùng, vàng đâu, chỉ thấy sự im lặng giống như một loại virus phá hủy mọi mối quan hệ, cơ hội và công việc của họ. Cuối cùng, lời ông bà sai hay chúng ta sai?
Trong công việc, suốt hơn 10 năm qua tôi đã hợp tác với rất nhiều bạn trẻ, sinh viên cũng như những người mới ra trường. Giới trẻ Việt Nam rất năng động, ham học hỏi, nhưng nhiều người phạm phải một sai lầm chết người khi đi làm: Tự biến mình thành những chú Hello Kitty “không có miệng” ở công sở, coi trọng sự im lặng, và cuối cùng tự mang đến rất nhiều hối tiếc cho bản thân.
Một khoảng thời gian sau đó, tôi tình cờ biết được rằng bạn than vãn về việc bị tôi áp đặt làm việc quá sức (bạn chưa chính thức làm việc một ngày nào), bạn không đủ sức với deadline nên tự rút lui, nhưng khi gặp deadline, bạn chỉ gật đầu dạ dạ, khi được hỏi ý kiến cũng chỉ là sự gật gật. Tôi, tất nhiên, là rất bất ngờ, nhưng ngay lập tức hiểu rằng bạn thuộc vào hệ thống của những người trẻ mới vào nghề.
Điều quan trọng là bạn có điểm yếu rõ ràng về giao tiếp
Ở trái tim của công việc là sự mạnh mẽ trong việc trao đổi ý kiến với nhau. Nếu có vấn đề gì đó làm bạn cảm thấy khó khăn, hãy mạnh mẽ bày tỏ. Nhưng nhiều người lại chọn con đường im lặng, bất mãn, rồi sau đó là quyết định từ bỏ. Trong khi câu chuyện có thể phát triển theo hướng khác hoàn toàn!
Hành động này bắt nguồn từ tâm lý của nhiều người, với quan điểm rằng: Sếp không bao giờ quan tâm đến việc bạn bận rộn hay gặp khó khăn gì, họ chỉ quan tâm đến kết quả, nếu bạn không thể đáp ứng được yêu cầu thì xin chào tạm biệt. Tôi nghĩ đây là một loại quản lý không hợp lý.
Những người quản lý giàu kinh nghiệm luôn hiểu rằng mỗi nhân viên là một con người có cuộc sống riêng. Vì vậy, trong công việc, họ luôn duy trì sự cân bằng giữa yêu cầu và hiện thực, cụ thể như sau:
Tôi muốn bạn thực hiện cho tôi 10 điều này – đây là mục tiêu, nhưng người quản lý xuất sắc luôn hiểu rằng trong thực tế có thể xảy ra nhiều vấn đề: Thời gian cần để thực hiện có thể kéo dài vì lý do ABC, hoặc nhân sự chỉ có thể thực hiện được 8 điều vì lý do XYZ.
Hãy xem công việc như một “bài toán”
Do đó, các bạn trẻ hãy hiểu rằng sếp chỉ đặt ra cho bạn một bài toán A chứ không phải là một mệnh lệnh A. Và khi “làm bài toán”, chúng ta cùng nhau thực hiện. Khi sếp hỏi: Em có ý kiến gì muốn thảo luận không? Thì đây là lúc để bạn đưa ra ý kiến phản hồi: Bạn nghĩ mình có thể giải quyết được bao nhiêu %, mất bao lâu, và cần thêm sự hỗ trợ gì.
Giám đốc không phải là ông chủ khó tính trong công ty, không phải người chỉ biết ra lệnh và đợi mong bạn chìm đắm như một con ma ngáo ộp. Bạn được tự do thảo luận, trao đổi ý kiến, hướng tới sự tiến bộ và nỗ lực hết mình.
Trường hợp của cô bạn gái mà tôi vừa kể chỉ là một ví dụ nhẹ về việc áp dụng sai câu ngạn ngữ “Im lặng là vàng”. Thật đáng tiếc khi cô ấy đã bỏ lỡ cơ hội mà bạn chưa từng thấy, có thể không học được bài học gì từ tình huống đó.
Nhưng đối với nhiều thanh niên khác, việc hiểu lầm câu ngạn ngữ của ông bà: “Im lặng là vàng” mang lại nhiều hậu quả không lường trước được. Đặc biệt đối với những người thực sự làm việc trong môi trường công sở và sống chung với nó mỗi ngày.
“Hello Kitty” công sở thường giữ im lặng trước những vấn đề cần phải thảo luận, bởi vì bên trong họ còn tồn tại rất nhiều nỗi sợ khác nhau.
Không đặt câu hỏi về những điều mình chưa biết
Nhiều sinh viên mới vào làm hoặc vừa tốt nghiệp, khi bước chân vào công ty thường được khuyên rằng “Giữ im lặng là vàng”. Lời khuyên này thường được hiểu sai thành: Đừng nên tò mò quá, tránh bị chỉ trích hay coi thường. Sự im lặng bất ngờ trở nên đồng nghĩa với sự thụ động, tận hiểu.
Mặc dù thực tế nên là thái độ thông minh, không cần phải nói nhiều mà vẫn giữ được sự tò mò. Bạn không cần phải nói hết mọi điều, nhưng hãy đặt câu hỏi sáng tạo, nhằm hiểu rõ hơn vấn đề quan trọng. Đó mới là ý nghĩa đích thực của câu ngạn ngữ “Giữ im lặng là vàng”!
Thực tế là việc phân tích tâm lý của những người trẻ khi vào làm là một công việc phức tạp và đòi hỏi nhiều sự tư duy sâu sắc.
Không tỏ ý muốn biết thêm cũng có thể là kết quả của nhiều lý do khác nhau. Lo sợ bị mắng ngu là một phần, nhiều bạn trẻ giữ im lặng không chỉ vì nghĩ… họ đã hiểu hết rồi. Cuối cùng, dù không biết gì hay tỏ ra biết tất cả cũng có thể dẫn đến những sai lầm nghiêm trọng.
Chỉ khi hậu quả đến rồi, họ mới tự hỏi nhấn mạnh: “Tại sao mình không hỏi?”. Không biết vì sao không hỏi?
Không đề xuất những vấn đề liên quan đến quyền lợi cá nhân, không đặt câu hỏi về những điều cảm thấy chưa hợp lý hoặc bất công
Đây là hai khía cạnh khác mà các bạn trẻ thường lo lắng. Không đề xuất những vấn đề liên quan đến quyền lợi cá nhân, vì sợ bị đánh giá khi mới vào làm đã đặt ra nhiều yêu cầu. Không đặt câu hỏi về những điều mình cảm thấy chưa hợp lý hoặc bất công, vì sợ bị ghét bỏ, đuổi việc, hay bị trừng phạt vì thậm chí dám phản đối.
Những trường hợp này lại được phân thành hai nhóm người: Hello Kitty và “Bà nội thiên hạ”. Những cá nhân này không bao giờ nêu lên thắc mắc và luôn đòi hỏi dù chưa thực sự đóng góp gì đáng kể.
Ở giữa hai dạng người này chính là những cá nhân hiểu biết về sự khéo léo trong giao tiếp. Hỏi như thế nào để đề xuất chứ không phải là yêu sách. Nói như thế nào để tạo ra sự trao đổi chứ không phải làm phát sinh xung đột.
Nhưng thực tế, bạn cũng không cần quá lo lắng. Vì điều này hiếm khi là khả năng tự nhiên, mà thay vào đó là kết quả của kinh nghiệm. Tốt nhất là hãy lên tiếng, cân nhắc từng từ, và dần dần bạn sẽ học được cách giao tiếp tốt nhất.
Xem ngay tại: ĐÂY